Posts

Showing posts from 2009

thơ

Image
Bài cho tháng 9 (gởi Ly) mưa tháng chín chờ nhau trên hội ngộ con đường dài xào xạc tiếng sỏi đưa em vẫn bước những bước chân tiếp nối như vòng tròn tràng hạt mẹ cầu kinh mưa tháng chín nhớ nhau ngày đêm đổi theo múi giờ treo niềm nhớ mông mênh dù có thật vẫn mộng mơ chấp nối giữa chúng mình hai thành phố không tên mưa tháng chín theo em lời trách khẽ cho hôm này lẫn lộn với hôm qua ngồi chải tóc bên vách tường bóng gẫy chốn ồn ào chen mãi một lặng thinh mưa tháng chín có nắng hong bãi đậu xe nằm chờ dài tiếng vọng thân thương lòng lữ khách mang thêm nhiều điểm mất cuối cuộc đời thương quá lũ mồng tơi mưa tháng chín thêm bầy chim di trú chọn nhánh buồn đậu nghỉ doạn đường xa chiều tan sở bước chân về chợt thấy con chim già nằm ngủ dưới cội cây mưa tháng chín em theo về lời gọi giữa xứ người dệt lại mối thân quen lời thăm hỏi đã loan tình điện toán anh ngập ngừng quanh tờ giấy chữ in mưa tháng chín ướt thêm tình em có chỗ nghỉ ngơi trên ngày ngắn đêm dài mưa tháng chín heo may thơm mùi

tháng bảy Vu Lan

Image
Chuyến đi California của hai mẹ con cùng người anh khởi đầu bằng trầm lặng. Mãi đến phút chót nhờ mạng lưới điện toán, việc trở thành nhanh chóng. Chỉ vài phút trên màn điện, bấm vài lần trên bàn chữ là xong hoàn toàn việc mua vé máy bay cũng như chỗ ở. Vé mua làm xôn xao đàn em gái lúc nào cũng chăm chỉ vùi đầu vào công việc. Với lũ em, chuyện đi xa vài ngày là đắn đo quanh từng sắp đặt lớn, lắm khi không dám nghĩ đến. Vậy mà không ngờ phân nửa đàn con của mẹ cùng góp mặt trong chuyến đi. Tuy khởi hành không cùng lúc nhưng cùng điểm đến. Có lẽ, trong thâm tâm, ai cũng hiểu lần đi không dễ có bên những ngày còn mẹ. Điện thoại reo thường hơn trước ngày đi. Người gần mẹ nhất còn chậm để mà hiểu hết những đổi thay đến với nỗi bệnh, già. Nếu kể hết những gì mẹ con trải qua từng giờ là làm tăng thêm nỗi lo lắng. Mẹ vẫn thường nằm như người kiệt sức. Những tiếng rên từ đêm kéo qua ngày nhiều hơn thời gian lần chuỗi hạt. Đôi khi mẹ ngồi lặng, ánh mắt mệt mỏi, nhìn mà như không thấy. Bên ngoài

Mùa Thương Nhớ

Image
Chia tay không lời từ biệt, cũng không biết đó là lần đi xa, xa lắm. Ba mươi bảy năm, bao nhiêu con nước qua cầu, sao lòng lữ khách còn hoài về bến cũ. Anh hỏi em còn nhớ. Câu trả lời là không quên, cũng không nhớ. Bởi em không sống với tâm thức của cô bé chớm bước vào tuổi mộng mơ mà mang vết tích buồn đau trên hành trang đi mãi. Đôi khi em thấy mình nhẹ như lá khô. Cơn gió làm lá lao chao rồi xoáy mình trở về với đất. Anh cũng nhớ đừng hỏi sao em cười trong bi quan. Dù bi quan chỉ trong ý nghĩ của anh. Em bây giờ dám nhìn em, như nhìn mọi thứ quanh mình thay đổi không ngừng. Em nhìn bằng mắt, bằng tâm thầm lặng. Đời chia như nhánh sông. Trong ly biệt nẩy mầm tương ngộ, bởi chúng mình là giọt nước, trong biển đời sóng cuộn dập dồn. Anh có biết, em đặt tên cho mùa cũ là "mùa thương nhớ". Mỗi năm, mùa thương nhớ lại về dù chẳng gọi mời. Em bấm nhẹ ngón tay tắt ti vi. Những hình ảnh đau thương của tháng Tư khép lại. Em muốn dành khoảnh không gian tĩnh lặng này làm hành trang

Tháng giêng

Image
N hững ngày tia nắng yếu tan trong khung trời mây xám rồi cũng qua. Máy sưởi trong nhà cùng tiếng người rên đều quanh tai không hẹn cùng ngừng. Tia nắng hong ấm mùa đông làm khu vườn giật mình thức dậy. Trên những cành khô chồi non len lén nhú lên. Đám cây dại chen nhau, như chờ, như đợi hồi sinh. Trong ngôi nhà có cánh cửa vườn sau nối liền vào công viên, thêm kẻ giật mình bóc tờ lịch mới. Đã ra giêng; thời gian trôi, nhanh hơn giòng nước cuốn, cuộn lòng kẻ lữ hành đoạn đường cõi tạm. Năm ngoái, đêm giao thừa nhìn mẹ trăn trở trên từng cơn đau. Đứa em băn khoăn, hỏi: - Mình có nên gọi 991 không? - Chắc là phải gọi rồi. Vừa nói, chị vừa cúi xuống hỏi lại thêm, dẫu không dám tin mẹ còn nghe và hiểu được ý - Mẹ muốn ở nhà ăn tết với chúng con, hay muốn vào bệnh viện? - Không biết sao nữa con ơi. Mẹ đau chịu hết nổi rồi. Giọng đứt quãng kèm theo giọt nước mắt. Niềm vui đong đầy trên những lần con cháu vây quanh không còn khích động tâm tư mẹ. Chưa đầy nửa giờ tiếng còi xe cứu th