Posts

Showing posts from March, 2005

Tùy bút: Người xưa

Nàng thường bắt đầu một ngày mới bằng ly cà phê không đậm lắm, hơi nhiều cream, hơi ngọt ngào mà có lần ai đó đã trêu đùa: là chè cà phê có phải không? Đây chính là thời khắc đẹp nhất trong ngày dành riêng cho một mình nàng. Từ chỗ ngồi quen thuộc nhìn ra ngoài song cửa, bên cạnh những giòng chữ lặng lẽ hiện ra theo những ngón tay gõ nhẹ thật êm. Đây là lời chúc ngủ ngon cho buổi tối hôm qua. Đây câu hỏi hiền muội ra sao rồi mà buổi sớm mai không nghe thấy tiếng chim? Nàng như gặp và gửi chào từng người thân quen một nụ cười tươi. Mong ngày mới đến với mọi người cũng sẽ bắt đầu bằng một nụ cười thật ấm áp, nhẹ nhàng. Sáng nay, lẫn trong những lá thư "không có phong bì", nàng mừng rỡ nhận ra bóng người xưa. "Em ạ! Tìm lại được nhau mà ngỡ như có phép lạ. Cuối cùng rồi ta cũng gặp được em. Mấy mươi năm đời như sông chia từng nhánh, chảy miết thật xa qua ngàn dặm gập gềnh, rồi gặp lại nhau nơi biển mênh mông. Nhìn em bây giờ như quen và như lạ. Có chút gì làm ta thoáng băn

Luân Hoán- Một Đời Thơ

Bài viết Về Một Bút Hiệu mà My vừa post cho bạn đọc, là một trong rất nhiều bài của quyển sách Luân Hoán Một Đời Thơ vừa mới xuất bản, do người anh xa gởi tặng My. My say mê đọc. Đọc lại những bài My đã đọc trước đây trên trang Vuông Chiếu Luân Hoán, và nhiều bài My chưa được đọc cho tới hôm nay, khi quyển sách in xong. My cảm thấy như choáng ngộp, vì háo hức đọc nội dung bài viết cũng như “coi mắt”, những tao nhân, mặc khách mà My chưa từng biết dung nhan! My tìm gặp ở đây những người My từng gặp, từng cùng có chung một bữa ăn nơi những quán quen. My mỉm cười một mình. Là người quen đó nhưng chắc gì ai đã nhận ra My! Bởi My vẫn thưòng thu mình lại, nép bóng bên một người chưa từng đọc những gì My viết bao giờ. Ngay cả tên để gọi My khi nói chuyện với nhau cũng là tên My đã được mang từ sau lúc sang sông. My thường lặng yên trong suốt những bữa ăn. Chỉ trả lời vài câu ngắn khi ai hỏi tới, vì chỉ có mình My như lạc lỏng giữa đám đàn ông lâu lắm mới gặp lại nhau. Chiếc bóng âm thầm của M

Bài viết trong Luân Hoán Một đời thơ

Image
Về Một Bút Hiệu Thảo Nguyên Tôi bước vào mạng lưới điện toán, chăm chú đi tìm một người ở nơi xa, qua nhịp cầu Vuông Chiếu của nhà thơ Luân Hoán. Nhưng tôi chắc vì chưa có đủ duyên với người muốn gặp, cho nên đến bây giờ xa vẫn cứ xa. Nhưng, lạ kỳ thay người không có ý kiếm tìm, rồi một ngày hóa ra người thân thiết không hay! Vuông Chiếu của Luân Hoán, có lẽ được đan kết bằng vô số sợi nhân duyên. Cho nên cho đến đúng ngày tháng đó, tôi nhận thêm vào đời sống của mình một người anh ở thật xa. Chúng tôi nhận nhau hơi muộn, nhưng dường như cùng có sẵn trong nhau một điểm chung. Đó là sự giản dị, chân thành cho dù đã đôi khi tôi có kêu ca : -“ ông anh hà tiện lời quá” . Hơn bất cứ người nào tôi biết, Luân Hoán chỉ nói khi cần nói, không màu mè khách , sau khi đã lặng yên lắng nghe. Điều này đã khiến tôi có lần mắc cở thầm, vì trước đó vẫn có ý hơi e ngại, không dám gần gủi, kết thân với “mấy ông nhà thơ ” ! Tôi sợ mềm lòng vì những

Tháng giêng

Năm nay, mùa đông xứ ngừơi như kéo dài hơn. Bây giờ là tháng giêng. Lẽ ra cỏ trước sân nhà đã xanh mượt lại rồi. Vậy mà vẫn còn nhiều buổi sáng trời âm u một màu buồn và như có gió heo may thổi nhẹ qua. Một thoáng lạnh vừa đủ để cho một người không còn trẻ nhưng chưa vội già, mặc vào chiếc áo len đã bạc màu theo năm tháng. Một đôi lần, đứa con trai đang đứng nép mình bên người mẹ, bỗng ngước nhìn lên hỏi bất ngờ. Sao mẹ hay mặc chiếc áo này quá vậy? Con thấy áo cũ rồi, cũng đâu có đẹp đâu? Người mẹ thoáng bối rối một giây, rồi mĩm cười nói nhẹ nhàng. Thì ra con cũng để ý và biết rằng mẹ thích mặc chiếc áo này, chỉ riêng cho những buổi sớm mai khi cùng con đứng chờ shool bus tới. Người mẹ thầm nghĩ trong lòng, phải chi con là con gái! Tỉ mỉ hơn, biết kiên nhẫn lắng nghe hơn. Mẹ sẽ kể cho con nghe về chiếc áo mang theo, vì chưa bao giờ có cơ hội mặc vào, ở một nơi chốn chỉ có hai mùa mưa và nắng. Năm nay ở nơi mặt trời mùa hạ, dạo tháng giêng không có nhiều ngày nắng ấm lung linh, để cho

Tùy bút

Mưa… Trên đoạn đường rầy nằm đâu đó không xa, cứ mỗi đêm về sáng tiếng còi tàu như chiếc đồng hồ báo thức đúng giờ. Vẫn còn quá sớm để bắt đầu cho một ngày mới đến, và dường như có tiếng mưa đêm đang rớt nhẹ ngoài hiên. Tiếng mưa gợi nhớ giấc mơ vừa đứt đoạn, vì hồi còi giục giã trong đêm. My không ngờ căn nhà mình ở, lại là nơi có thể đếm những chuyến tàu, đi về đâu My nào biết về đâu? My không ngẩn ngơ tiếc rẽ, mỗi khi bị bất ngờ đi ra từ những giấc mơ dù rất "thần tiên". My trở mình nằm lắng nghe tiếng mưa rơi. Không buồn như chưa bao giờ buồn, khi chợt nhớ câu trêu đùa quen thuộc, của những người có đàn con quá đổi nhiều. Chỉ vì nhà ở gần đường rầy xe lữa, cho nên mới ra nông nổi này đây! Bây giờ nằm nghe mưa My không còn thấy ngậm ngùi. Có lẽ nhờ thói quen nhìn ngắm, lắng nghe. Nghe từ bên ngoài và nghe chính thân tâm mình. Mưa đêm không còn buồn, như những bài hát mà ngày xưa My vẫn hát nghêu ngao, có khi nước mắt chảy ra chỉ vì mình làm cho mình khóc, rồi đỗ lỗi cho tr