Tùy bút: Người xưa

Nàng thường bắt đầu một ngày mới bằng ly cà phê không đậm lắm, hơi nhiều cream, hơi ngọt ngào mà có lần ai đó đã trêu đùa: là chè cà phê có phải không? Đây chính là thời khắc đẹp nhất trong ngày dành riêng cho một mình nàng. Từ chỗ ngồi quen thuộc nhìn ra ngoài song cửa, bên cạnh những giòng chữ lặng lẽ hiện ra theo những ngón tay gõ nhẹ thật êm. Đây là lời chúc ngủ ngon cho buổi tối hôm qua. Đây câu hỏi hiền muội ra sao rồi mà buổi sớm mai không nghe thấy tiếng chim? Nàng như gặp và gửi chào từng người thân quen một nụ cười tươi. Mong ngày mới đến với mọi người cũng sẽ bắt đầu bằng một nụ cười thật ấm áp, nhẹ nhàng.

Sáng nay, lẫn trong những lá thư "không có phong bì", nàng mừng rỡ nhận ra bóng người xưa.
"Em ạ! Tìm lại được nhau mà ngỡ như có phép lạ. Cuối cùng rồi ta cũng gặp được em. Mấy mươi năm đời như sông chia từng nhánh, chảy miết thật xa qua ngàn dặm gập gềnh, rồi gặp lại nhau nơi biển mênh mông. Nhìn em bây giờ như quen và như lạ. Có chút gì làm ta thoáng băn khoăn dù biết chắc là em nhưng sao như có ngàn nổi cách xa. Ta thầm nghĩ nếu như không còn bóng dáng nụ cười quen thuộc dịu dàng xưa. Ta có lẽ dù đối mặt vẫn chưa tin là em của ngày xưa.
Em có biết là trong nổi hạnh phúc tưởng chừng như oà vỡ, giây phút tìm lại được nhau trong ta còn có thoáng hờn ghen. Bởi qua một đoạn đời dài chìm nổi, phong ba, ta cảm nghe như mình nhuốm đầy những bụi bặm phong trần, khuôn mặt hằn in dấu vết của thời gian... Ngỡ gặp lại em- người em tóc ngắn ngày xưa, và nụ cười xưa nếu có còn, ít ra cũng phảng phất một chút buồn vào thu như tuổi đời em. Ai ngờ chiếc áo mùa xuân em mặc. Mái tóc dài phũ xuống bờ vai, và nụ cười tươi quá đổi tươi trong nắng và trong gió, làm xao xuyến lẫn buồn phiền khi ta ngoảnh lại nhìn ta. Mừng có lại em trong gần nửa đoạn đời sau (ta thầm cầu mong như thế), vậy mà ta vẫn như có chút gì ích kỹ, hờn ghen. ..."

Nàng đọc vội lá thư mới nhận lần đầu ở nơi này. Bồi hồi, xao động nhưng không biết trả lời ra sao vvề lá thư của "người xưa". Nàng có thói quen hồi âm liền sau mỗi lúc đọc thư, vì không muốn làm cho bất cứ người thân quen nào của mình phải mỏi mắt trông tin. Nàng viết thư nhanh có lẽ nhờ không cần sắp xếp nghĩ suy nhiều. Và biết rõ phút giây đang có thật thay vì hẹn thầm đến ngày mai-một ngày mai chưa biết ra sao. Nàng viết thư như là miệt mài làm công việc, xếp những con chữ cạnh nhau từ nơi ý nghĩ thoáng qua nhanh. Lá thư có thể thật là dài trong khoảng thời gian của cử cà phê buổi sáng. Vậy mà lần này, nàng chỉ gõ vội đôi câu bày tỏ nổi mừng vui. Lý do rất giản dị là nàng thât sự không biết xưng hô thế nào để đáp lời cho lá thư này (vì nàng cũng có thói quen luôn luôn chọn cách xưng hô tương xứng trong khi đối thoại). Thôi thì chỉ báo tin đã nhận được thư và rất đổi vui...Nàng giấu bớt, không nói hết điều nàng đang nghĩ: người xưa muốn làm khó ta chăng?

Trời tháng ba nơi "mặt trời bên kia mùa hạ" của nàng bỗng dưng như thấy lại mùa đông. Cơn mưa nhỏ giăng mờ màu xám đục. Trời lạnh và buồn như lời lẽ lá thư nàng mới đọc bên ly cà phê buổi sáng hôm nay. "Em không thể nào bỏ ta trong đoạn đời còn lại để ra đi. Trái tim vốn yếu ớt của ta ngày mỗi ngày như sắp rụng khi nghe tin về em đó em ơi! Đâu có thể nào những nụ cưòi xuân còn rạng rỡ hôm qua, sẽ tắt vội khi chưa qua mùa hạ. Ta vẫn còn mong đuợc ngắm em cười, được say mê đọc những gì em viết- dù viết cho mọi người chứ không chỉ cho riêng một mình ta. Đừng làm việc nhiều, đừng lo cho người khác nhiều như vậy. Em hình như đã quên chính em rồi. Cũng đừng lặng yên không viết hồi âm. Ta lo lắng, cầu mong từng giây phút ở đây..." Đã lâu, thật lâu lắm trong đời, nàng không còn nhận lá tình thư nào nữa hết. Nghe bằng mắt những lời chân tình tha thiết, nàng vốn có trái tim dễ rung động, bảo sao không khỏi thấy bồi hồi. Thói quen hồi âm nhanh bằng một lá thư dài rồi không có sáng nay. Nàng thầm nói câu tạ lỗi vì chưa thể báo tin vui hoặc buồn về căn bệnh đang được truy tìm mấy tuần nay. Nàng chỉ biết nói đùa rằng: vì mười năm tình phai lạt đã qua- nàng hờ hững quay lưng chưa lần nhẹ gót quay trở lại bên ông...bác sĩ, cho nên ngày nay phải bù đắp lại cho ông bằng những buổi hẹn hò tiếp nối đều đều.

Rồi nàng uống hết những giọt cuối cùng trong ly cà phê đã nguội. Khép cửa, ra xe đến điểm hẹn và" trích máu hẹn thề" thêm lần nữa, để sớm có hồi âm cho những người đang từng ngày ngóng tin xa ở quanh nàng. Có một điều nàng quên chưa nói rõ, người xưa của nàng không phải ai xa. Là cô bạn học của ngày xưa tháng cũ, đang cách xa nửa vòng trái đất ở bên kia!

Quỳnh My
Cho cún con- những ngày cuối đông

Comments

Popular posts from this blog

Từng ngày qua đi...

Nỗi buồn vào Hạ

Giá của Tự Do